Mê Thú Cưng - Pet Magazine for Vietnam | Số 5 | Issue Five | Animal Welfare Vietnam | Page 63
Features 40 61
khu chung cư rất chăm tổ chức sự kiện, hội
hè đàn đúm cho cư dân, mà lần nào cũng
thuê loa đài về bật nhạc ầm ỹ. Sam không
hiểu được nên chẳng thể thích được. Cu
cậu nằm duỗi ra và đập đập đuôi ra chiều
không hài lòng.
“Nói chung là con người rất thiếu sáng tạo”,
Sam nghĩ. Cậu tin chắc rằng bản thân cậu
sẽ rất sáng tạo (hoặc hiểu được sáng tạo là
như thế nào) nếu cậu có chút quan tâm nào
tới điều đó. Rất tiếc là cậu chẳng hứng thú.
Cậu thích nằm trên cao, lim dim mắt đánh
giá mọi thứ xung quanh và lúc nào cũng rút
ra kết luận là tất cả thật tầm thường,
không xứng với sự chú ý của cậu.
“Phải rồi, mình sinh ra để làm một
con mèo đặc biệt, một con mèo
phi thường mà”. Mới nghĩ tới đó
thì nghe tiếng chìa khóa lách cách,
Sam béo ba chân bốn cẳng nhẩy ra
đón mẹ vì thế nào mẹ cũng cho mấy
đứa ăn khuya. Cậu chàng băng băng
nhẩy qua Xí Muội đang còn ngái
ngủ, đá tung cái chai của Yaoming
để phi ra cửa trước tiên.
Đêm đó khi mọi người và mọi con
mèo khác trong nhà đã yên giấc,
Sam trèo lên hóng gió ở chỗ yêu
thích nhất của cậu ngoài ban công.
Trăng thanh, gió mát, cây cối xào
xạc. Bỗng Sam thấy thứ gì đó di
chuyển trên bức tường của tòa nhà
đối diện. Nhà Sam ở trên tầng 5,
từ ban công nhìn xuống sân chơi
chung (Sam hay nằm nhìn người ta
từ đây chứ chưa khi nào dám xuống
chơi cả), cách cả quãng xa mới tới
lô đối diện. Sam vùng dậy chăm chú
nhìn sang bên kia. Gió thổi mạnh
hơn, kéo mây che hết ánh trăng.
Sam căng mắt lên hết cỡ, bước lên
một bước...
Điều cuối cùng Sam nhớ là cảm
giác như đang bay. Thực ra khi đó
Sam đang rơi tự do xuống nhưng
Mê Thú Cưng
trong phút chốc cậu đã ngỡ rằng mình đích
thực là một chú mèo phi thường biết bay.
Cậu không nhớ được làm sao sáng hôm sau
mẹ cậu tìm ra cậu và đưa cậu đi cấp cứu.
Sam cũng không nhớ rằng bệnh viện đầu
tiên cậu đi không đủ khả năng chuẩn đoán
và điều trị cho cậu. Mọi thứ đối với Sam cứ
như một cơn ác mộng quái gở, cậu sợ hãi,
tai ù đi, sốc phản vệ và dường như chẳng ý
thức được gì nữa.
Cho đến khi Sam khỏe hơn và bình tĩnh lại
thì cậu đang được lưu chuồng ở một bệnh
viện khác, và rất may mắn là bác sĩ có kinh
nghiệm với tai nạn của cậu. Mẹ và các bạn
của mẹ vào thăm Sam hàng ngày, động viên
Sam nhiều lắm vì Sam còn phải làm phẫu
thuật và nằm viện tới tận 2 tuần hơn.
Bác sĩ nói Sam bị ngã từ trên cao, đập đầu
xuống trước và tách vòm miệng trên. Đây là
chấn thương phổ biến ở mèo do “Hội chứng
nhà cao tầng”. Tuy ở những nước phát triển,
hội chứng này đã được biết đến trước đây
nhưng nó vẫn còn lạ lẫm ở Việt Nam và rất
ít cơ sở thú y có kinh nghiệm điều trị.
Vết tách của Sam rất dài và sâu nên phẫu
thuật không dễ dàng gì. Bác sĩ cần lấy lớp
mô mỏng trong vòm miệng Sam, hai bên
vết tách, may nối lên và để cho da liền
lại. Sự thành công của thủ thuật này phụ
thuộc rất nhiều vào khả năng tự hồi phục
của Sam. Vậy nên sau ca phẫu thuật Sam
cần được bồi bổ nhưng tuân thủ quy tắc vệ
sinh kĩ lưỡng để không làm nhiễm trùng vết
thương.
Những ngày trong bệnh viện Sam tự hứa
khi về nhà sẽ là một cậu mèo ngoan. Sam
sẽ không phá chị Xí Muội ngủ nữa, sẽ chơi
cái chai nước suối rỗng không với Yaoming
quanh nhà. Sam cuộn tròn lại để ngủ và mơ
về gia đình bình thường của cậu. Cậu không
còn muốn làm siêu mèo nữa mà chỉ cần
làm chú mèo khỏe mạnh phàm ăn và hạnh
phúc v